
Cho Mộc Châu những ngày tháng 12
Mùa du lịch Mộc Châu lại đến, cái lạnh vùng cao Tây Bắc chẳng thể ngăn được những trái tim rực lửa của kẻ lữ hành đến với mảnh đất này. Chẳng thể ngăn được những bông hoa cải, hoa mận, hoa dã quỳ thôi nở… Tôi không thể lý giải được sức hút lạ kỳ […]
Cả đoàn ngày ấy. (Kỷ niệm du lịch Mộc Châu 2012)
Đến bây giờ, có người đã khoác lên mình chiếc váy cô dâu
có những người nhờ chuyến đi mà tìm thấy bạn đồng hành trên con đường mang tên hạnh phúc
nhưng cũng có những người đã lạc mất nhau trong cuộc sống vội…
Những ngày đầu tháng 12…
Mọi chuyện cứ tìm đến mà chẳng hề báo trước.
Stress, bao tay, và muốn bỏ đi thật xa. Lúc ấy, tôi thấy topic đi phượt Mộc Châu của anh Tete. Cũng chỉ đọc lướt qua, vì tôi chẳng còn xa lạ gì với mảnh đất cách Hà Nội gần 200km ấy nữa. Nhưng chữ “duyên” vẫn kéo tôi lại topic đấy, lần khần, rồi cũng đặt gạch.
Ừ, mình đã lang thang với cái nắng đỏng đảnh, chứ đã hẹn hò với mùa đông Mộc Châu bao giờ đâu. Vậy là join đoàn. Đơn giản thế thôi. Nhưng cảm xúc thì đan xen lộn lạo vô cùng. Nửa háo hức như con trẻ lần đầu đi chơi xa mà không có bố mẹ, nửa lại băn khoăn chợt nghĩ, liệu mình bỏ đi như thế này, có giải quyết được mọi vấn đề không?. Suy đi tính lại, quyết định đi thôi, đi để xem cái lạnh Mộc Châu nó khác cái lạnh ở nhà như thế nào. Đi thôi nhé, chẳng lăn phăn gì nữa đâu.
Thế nhưng sáng ngày lên đường, còn bực tức, tấm tức với xế, chỉ vì 10 cuộc điện thoại đánh thức mà không nhận được phản hồi. Nghĩ đến hành lí bộn bề, nghĩ đến bàn tay ngâm nước cả buổi chỉ để giặt đôi giày đầy đất cát, nghĩ đến tờ đơn xin nghỉ phải nói dối lí do… mà bực mình. Đang có sẵn lí do để rơi nước mắt, thì điện thoại sáng đèn. Xế gọi. Thế là trên suốt đoạn đường đến chỗ tập hợp, ôm cứ cảu rảu còn xế thì hớn hở “Đã muộn đâu mà lo”…. Thôi thì “vạn sự khởi đầu nan”. nhóng thế.
Con đường đến với Mộc Châu đẹp tựa như các thiếu nữ vùng cao, ngọt, nhưng có chút hoang dại. cảm xúc vỡ òa xuyên suốt chặng đường khi bắt gặp hình ảnh núi ôm mây e lệ. Sương giăng mờ ảo khắp con đường, sương trắng mờ thung lũng. Cỏ cây ẩn hiện sau màn sương tràn trề thênh thang. Rong ruổi cung đường đó, người ta có cảm giác như bước vào một thế giới khác mà chẳng thể nào hấp tấp lướt qua, chỉ sợ chớp mắt 1 cái thôi, là đã bỏ lỡ đi sao điều thú vị.
Con đường đến với Mộc Châu, cảm giác mây thật gần, hình như chỉ xòe bàn tay là chạm tới được
Đâu đó trong màn sương ấy, thập thò những khóm dã quỳ nở muộn nhuộm vàng ranh đoạn đường, hoa chuông buông mình e lệ. Trong cái lạnh của mùa đông vùng cao ấy, trong màn sương trắng ấy, những đứa trẻ đùa giỡn mải miết, những tiếng cười giòn rụm chẳng vướng nỗi lo âu ngày thường. Ai đó dừng chân, hấp tấp ghi lại phút chốc ấy, như tìm lại cho chính bản thân mình chút hồn nhiên, chút vô tư lự mà từ lâu lắm đã chẳng còn hiện diện. Ai đó đắm chìm trong cảm xúc liên hồi chẳng biết đặt tên. Ai đó thả hồn theo mây trời bay lơ đãng. Ai đó say lòng với những khúc quanh mài miệt. Ai đó… len lách vào cánh đồng hoa cải trắng bong tươm trong bản Áng, bản Vặt mà cứ ngỡ như những bông tuyết rơi cấp đã phủ trắng cả một vạt đồi. Quên cả đoạn offroad đầy thử thách trước đó, khi xế cố gắng giữ vững tay lái, còn ôm tăng tả kể chuyện đằng sau, chỉ biết đứng lặng người trước quang cảnh quá sức “tình”. Giữa màu trắng đến nao lòng ấy, những bụi trạng nguyên đỏ nhãi, kiêu hãnh với sức sống mãnh liệt, trải dài ngút tầm mắt.
Cải trắng xen lẫn những bụi trạng nguyên đỏ tinh ranh.
Sẽ thật tội nếu bỏ quên đồi chè xanh bạt ngàn trong màu nắng thênh thang. Đứng hít căng lồng ngực cái không khí trong lành ấy, nghe mùi thơm thoang thoảng của búp chè quyện vào tóc, vào vai ríu rít. Chẳng quá lời khi quờ quạng các thành viên trong đoàn chúng tôi khi ấy đều gọi đó là “Nơi tình ái bắt đầu”. Giữa đồi chè xanh, giữa sương nhạt nhòa vương vấn trên đỉnh núi, giữa bát ngát đất trời, bỗng thấy mình cần lắm một bàn tay nắm thật chặt, một bờ vai cho mái tóc nhạt thếch chạm nhẹ, và cả một ánh mắt sẻ chia… Chợt nghĩ, có khi nào mình đủ dũng mãnh, bỏ xô bồ tìm đến chốn bình yên như vậy không?
“Cặp đôi hạnh phúc” – 2 vợ chồng anh chị đã có 2 nhóc rất xinh, nhưng tình yêu với những cung đường thì vẫn cứ nguyên lành như thế
Phải dấn, Mộc Châu thật lạnh. Cái lạnh ngọt đặc trưng miền sơn cước, dễ thấm. Chỉ bước qua màn sương vài phút thôi, mà nước đã đọng long lanh trên mũ, trên áo, đưa cái lạnh thấm dần vào da thịt. Khéo chặt áo khoác, thắt lại chiếc khăn, và vòng tay ôm chặt xế, chớ thây xế cứ luyên thuyên “Bà ôm tôi thế này thì tôi còn làm ăn gì được nữa, cưa cẩm ai được nữa”…Thế là lại cười tíu tít. Lạnh là vậy, nhưng cái cảm giác ngồi bên đống lửa bập bùng, kể cho nhau nghe những câu chuyện, chia nhau từng củ khoai nướng vội, nhấp môi chén rượu ngô thơm nồng nàn… chỉ thế thôi mà ấm áp bổi hổi.
Kết thúc chặng đường, trở về cuộc sống hối hả thông thường, lại thấy nhớ đến da diết màn nước trong vắt, ồn ào xối xả của thác Dải Yếm, con đường quanh co uốn lượn cửa khẩu Lóng Sập, nhớ bữa cơm – không – phải – cơm – nhà bên cạnh những người bạn mới không ngớt tiếng cười đùa ghẹo… Mang về hết những kỉ niệm của buổi sáng sớm chia nhau gói xôi nếp, bát sữa tươi ngùn ngụt khói, bắp ngô ngọt mềm trên đèo Đá trắng, cái nắm tay và lời nhắc “E dẫm vào cỏ mà đi cho đỡ trơn” khi leo đồi chè ướt đầm sương…., cả lúc ngồi sau xe xòe tay cho gió vội tạt qua, sẽ nhớ hết.
Thác Dải Yếm – Mộc Châu
Nỗi nhớ ấy không giống nỗi nhớ cồn cào của tình ái, nó nhẹ nhõm thôi, nhưng cũng đủ lắng đọng, khiến người ta chẳng thể nào quên được. Thật tiếc khi những vạt cải trắng sắp tàn, Kết thúc 1 chu trình của sự sống, nhưng… thật vui khi ở cung đường ấy, đã có những tình cảm chớm nở, mà ai đó hài hước gọi tên là “cảm giác mỏng manh”. Đúng là trên đời chẳng hề thiếu trai anh hùng, gái thuyền quyên, có chăng chỉ là thiếu thời cơ gặp gỡ. Cảm ơn Mộc Châu, cảm ơn leader đã cho họ cuộc gặp gỡ đó, để cái “cảm giác phong phanh” được lớn dần, và biết đâu có ngày mối quan hệ sẽ được mang 1 cái tên khác.
Còn bản thân thì sao? “Phong thanh” lắm Mộc Châu à!
Sau này, tôi may mắn được đón thêm cái lạnh ở nhiều vùng đất khác nữa, cũng mê say, cũng mang nhiều cảm xúc, nhưng tình ái thì vẫn cứ dành trọn cho Mộc Châu những tháng ngày 12 ấy. Là dại dột, ngốc nghếch khi cứ hết lòng với một vùng đất chẳng gắn liền với tuổi thơ, với một thời nông nổi khờ dai…..? Tôi cũng không biết nữa, nhưng những cảm xúc với vùng đất cao nguyên ấy tựa như cảm xúc về mối nguồn cơn, khắc khoải…
Bài viết này, tôi mượn ảnh của những người bạn đồng hành khi đó, nick facebook là lặng thầm và Giang Binh Hoang (dĩ nhiên đã xin phép đầy đủ), bởi tôi quên máy ảnh, nhưng trên hết, là những bức ảnh họ chụp rất đẹp. nhắm mắt nhắm mũi mường tượng thôi thì chưa đủ, có ảnh đi kèm, còn xúi giục mọi người đến Mộc Châu mùa đông nữa. Biết đâu, ở trong màn sương ấy, có những kẻ lang thang tìm thấy nhau, cùng nhau viết thêm câu chuyện về tháng 12, về “nơi tình ái bắt đầu”…
Tác giả: Anh Chalg
Nguồn phuot.vn
Tiêu đề đã được thay đổi lại.
(Thay mặt những người yêu Mộc Châu, cảm ơn anh Chalg vì một bài viết không thể danh một lời khen )
Nếu bạn chuẩn bị đi Mộc Châu và cần tìm hiểu thông tin, hãy ghé thăm bài viết này của tôi: kinh nghiệm du lịch Mộc Châu